“Cảm giác đầu tiên của em về Web kế toán à? Hơi khá là tệ đó.”
– ??? (Ngạc nhiên)
Em cũng nói ngay từ đầu, mất lòng trước là mất lòng luôn.

Sẽ không có mạch chuyện kiểu như: “Đầu tiên, là em lân la tham gia cộng đồng. Em ngại ngùng. Xong em chuyển sang trao đổi khí thế… Sau dạo ấy, dần dần thấy mình – từ một bé nai vàng, ngơ ngác – trở nên phong trần dạn dĩ. Em rút cho mình một loạt kinh nghiệm được các tiền bối chỉ dạy… Vì vậy em rất yêu quí mọi người… Đó là suy nghĩ của em. I love Web kế toán so much!”

Nên lúc này đây, nếu anh chị nào cảm thấy chau mày khó chịu, thì em chân thành mong mọi người đừng đọc tiếp. Vì thật sự, những điều sắp chia sẻ không liên quan tí gì về con đường chuyên môn Kế toán cả. Có chăng, đây chỉ là kỷ niệm của một bạn, có lẽ do duyên số, đã gắn bó được 3 năm với cộng đồng này.

Năm thứ nhất:
Đọc được tin tuyển nhân lực tập văn nghệ mừng Sinh nhật Web. Em đăng ký và nhận phản hồi về ngày tập luyện.
Tới giờ hẹn, không thấy ai. Sau đó, tựa như lá mùa thu rơi rơi, từng thành viên bắt đầu đến … một cách chầm chậm… Mỗi dăm chục phút mới xuất hiện vài ba chiếc lá. Mặc dù Sài gòn chẳng có ngọn gió thu nào vào tiết tháng 10 năm ấy.
Mãi một giờ sau mới tập hợp được lực lượng. Thấy nản chưa?
Chưa. Chỉ bị shock một xíu thôi.
“Chị ơi, lần sau nhắn em cái giờ mà mọi người thực sự tập í, em chạy qua nhe. Chứ đợi vầy, tốn thời gian quá.”
“Chị bị leo cây hoài à em ơi. Riết tới biết tính tình luôn hà”
Shock thêm xíu. Cạn lời.
Rồi tiếp theo là chuỗi ngày hối hả sau giờ tan làm, chật vật chờ đợi tập hợp, đông đủ số lượng để tập luyện.
Những ngày ấy về nhà tối mịt các bác ạ.
Chắc có lẽ do em quen môi trường nghiêm túc về giờ giấc, nên màn chào sân kiểu này làm tan biến cả nhiệt huyết.
Nhờ thiên thời địa lợi hay sao ấy, mà mùa sinh nhật năm đó trôi qua thành công rực rỡ. Ai nấy đều vui mừng, cả đội đã diễn khá tròn vai vào ngày phát sóng.
Ừ thì văn nghệ mà, thoải mái thời gian một chút. Gì mà cần cứng nhắc với người khác nhỉ, có phải là trong làm việc đâu.
Tự thấy mình bớt nguyên tắc hơn. Khép lại các điều khó chịu nho nhỏ. Biết thêm những gương mặt mới.

Năm thứ hai:
Chị bầu show nhắn tin hú đi tập.
Cũng lâu rồi em không hội ngộ mọi người. Ấn tượng xấu “năm xưa” trong ta đã rơi vào quên lãng.
Em hồ hởi nhận lời, dù việc ở công ty thì đang ngập hơn cái mặt.
Người ta nói: “không ai vấp ngã hai lần cùng một chỗ”. Sau lần vấp ngã trước, em đã mọc được cái đuôi nho nhỏ rồi quý vị ạ.
Năm nay, chả thèm chấp nhất vụ đi trễ dây dưa, rễ gà rau má nữa. Đây đã quen rồi nhé.
Nhưng ở đời mà, có ai biết được chữ ngờ…
Bài diễn năm nay xung lắm. Chọn nhảy nhạc giật giật. Nghe đâu còn có đội múa cầm váy đỏ, quơ quơ vù vù kiểu Tây Ban Nha nữa. Haha, chắc chắn đại thắng.
Đùng phát, tập được đâu một hai bữa gì đó. Thầy biên đạo mắc ở nhà chăm vợ đẻ. Thầy nghỉ chơi.
Cả nhóm cảm động trước hoàn cảnh của thầy, không nỡ trùm bao bố uýnh, nên giờ chỉ còn cách tự mày mò tập luyện cho nhau. Các anh chị trong ban quản trị luôn sốt sắng khích lệ, cho mượn phòng khách và thiết bị âm thanh để nhóm tập.
Rồi những lần bầu show thông báo thay đổi ngày tập không hiệu quả. Dẫn tới cảnh một vài em sau giờ đi làm tất tả chạy qua chỗ hẹn rồi ngẫn tò te phát hiện hôm ấy không có tập.
Cao trào là khi bầu show lâm bệnh nặng, lui về núi tịnh dưỡng, ngoài vùng phủ sóng.
Mọi người trong nhóm ráng gượng tiếp tục, lê lếch qua giai đoạn khủng hoảng niềm tin. Đúng cái kiểu lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá thúi quắc đó quí vị.
Người có năng khiếu thì hy sinh nhiều thời gian tự tập, xong chỉ lại cho người khác.
Năm ấy kết thúc chương trình, cái đọng lại trong mỗi người không phải là màn trình diễn xuất sắc thế nào. Mà là nhóm đã cố gắng với nhau ra sao. Không kể bạn là kế toán trưởng hay kế toán viên, bạn làm ở công ty bự hay doanh nghiệp nhỏ.
Vậy đó, cảm xúc năm thứ hai có tiến bộ hơn hẳn năm đầu. Em thấy cũng được chứ nhỉ.
Một kỷ niệm khó quên về tinh thần đồng đội.

Năm thứ ba:
Mưa gió ầm ầm. Cũng đi tập.
Deadline công việc kề sát đít, vẫn ráng sắp xếp, tối làm về kịp chạy qua chỗ tập.
Hết giờ mà còn say việc, vẫn quyết định đứng lên. Về đi tập.
Chi vậy? Có được gì không?
Chậc, em cũng không biết nữa. Chỉ là em muốn dành thời gian gặp những gương mặt thân quen đó.
Giờ dây thun cũng chả sao. Đó là cảm giác rất khó diễn đạt thành lời mà em gọi là “Bằng hữu”. #WKT15năm bài dự thi số 16.

Tình huống kế toán – Nguồn: Internet